Đề: Tả một buổi học
Tùng tùng tùng, tiếng trống vang lên báo hiệu đã đến giờ vào lớp. Không còn cảnh nô nghịch, chạy nhảy nhốn nháo nữa. Các bạn, ai ai vào vị trí của người đó. Sách vở để ngay ngắn trên bàn. Cô giáo bước vào lớp. Học sinh đứng dậy chào cô. Cô mặc chiếc áo dài hoa rất đẹp. Tóc cô thẳng mượt thả đến ngang lưng. Cô đặt chiếc cặp đen lên bàn và cất tiếng dịu dàng: "Hôm nay có ai đóng tiền không?"
Bình
Đoạn văn có 10 câu. 9 câu đầu gợi không gian lớp học: trò đúng là trò (hiếu động, vui vẻ, nghiêm túc, lễ phép), còn cô giáo đúng là "cô tiên", "mẹ hiền", phong thái thật mô phạm. Dường như đã có một tâm thế rất tốt để cô và trò tiến hành một tiết dạy, tiết học như mong đợi. Nhưng... câu đầu tiên của cô, với âm diệu dịu dàng, nói với các con lại là "Hôm nay có ai đóng tiền không?" (câu 10) Thì ra, "cô tiên"- "mẹ hiền" ấy khi lên lớp đã không nhìn thấy gì, cảm thấy gì về những trò ngoan của mình, để không một động tác, một lời chào lại, cũng không cả cho phép các con ngồi xuống. Với cô chỉ đau đáu một điều, đó là thu tiền của trò...Một câu mà " đánh gục" chín câu . Để rồi bỗng chốc, mất hút đi một lớp học, cả cô, trò. Còn lại là gì? ...Đoạn văn ngắn thôi của một hs tiểu học mà sao gợi niềm day dứt sâu xa đến thế...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét