Con đường vàng ngập lá me bay
Mẹ gánh gồng hoàng hôn màu đỏ
Cho mắt con rộn rã vui say
Em về với mùa đông lặng lẽ
Cánh đồng làng rơm rạ héo hon
Con cò gầy chân bùn tím tái
Tất tả chiều, cua cá dành con
Em lại về ghế đá hàng cây
Mùa hạ buồn xót xa mắt phượng
Người ra đi không lời hẹn ước
Để giờ này sóng mắt cay cay
Em về lạc lối giữa quê hương
Ba mươi xuân. Thời gian mỏi mắt
Sông xưa có thể nào trở lại
Xanh những mùa sau cho lối em về.
Giữa hàng ngàn thi phẩm viết về tình quê, Lối về của Đỗ Thu Trang được coi là điểm
sáng với những vần thơ để lại ám ảnh trong lòng người đọc.
Bài thơ có bốn khổ, mỗi khổ là một mùa
- thời gian, không gian của mỗi lần về. Và mỗi một lần về là một lần sống lại
ký ức với những kỷ niệm vui, buồn, xốn xang. Gửi gắm cả những ước vọng mơ hồ, nhưng thật long lanh, trong trẻo...
Nữ
tác giả đã chọn mùa thu làm khởi điểm nỗi nhớ của mình. Mùa thu hiện lên trong
ánh hoàng hôn màu đỏ gợi vẻ đẹp đến nao lòng. Hình ảnh con đường trải lá vàng thu
vốn không còn là mới mẻ trong thi họa, song khi đọc những vần thơ trên, ta vẫn
thấy hiệu ứng rõ rệt về cảm xúc. Có lẽ là bởi cụm từ " Em về với mùa thu...". Nhân vật trữ tình em như đang tìm, không phải là cái gì đó
mới mẻ, mà là những điều đã từng gần gũi thân quen. Một vẻ đẹp mà suốt thời gian
dài xa quê phải chăng đã thiếu vắng, để rồi trong nỗi trống trải cô đơn em về tìm lại...Và giữa
không gian man mác của chiều thu ấy, hiện lên bóng dáng mẹ. Vẫn đòn gánh trên
vai và con đường đã mòn chân mẹ đi về qua bao tháng năm. Ta thấy cả niềm vui,
mừng rỡ của đứa con thơ khi nhìn thấy mẹ về nhà... Nhưng, ký ức xưa khi sống
lại trong tâm hồn của một người con trưởng thành, đã từng trải, thì sẽ không còn là
" mắt con rộn rã vui say" thủa
nào. Ta hãy quay về câu thơ thứ ba của khổ 1: "Mẹ gánh gồng hoàng hôn màu đỏ". Tôi chú ý đến động từ gánh gồng. Có một ý niệm kép được thể
hiện: mẹ không chỉ gánh mà còn ráng sức gồng mình lên. Đôi quang gánh của mẹ đã
trĩu nặng bao lần đâu kể xiết. Cũng đâu kể xiết biết bao hoàng hôn in bóng hình của mẹ để rồi "cô lại" thành
sắc đỏ kia? Cả một trời đau khổ đang trút trên đôi vai mẹ, nhưng mẹ vẫn âm thầm
gánh chịu, mà con một thời vô tâm đã không nhận ra...Cái " rộn rã vui say" khép lại khổ 1 để lại một dấu hỏi đầy
day dứt, ăn năn...
Qua thu là tới đông, đó là quy luật, là trật tự logic của
thời gian. Mùa đông lặng lẽ. Trong bóng chiều, hình ảnh con cò gầy cặm cụi tìm
cua cá nuôi con, càng tạo thêm cảm nhận sâu sắc về tình mẫu tử. Không gian làng quê thật ảm đạm, gợi bao nỗi
cơ cực manh áo, miếng cơm. Như thể từ trong
dĩ vãng xa xưa... Lối về mùa đông ấy không có sắc vàng của lá. Chiều mùa đông
ấy không có sắc đỏ của hoàng hôn. Chỉ có cái héo hon, tím tái của sự tàn lụi, lạnh giá... Nhưng em vẫn tìm về...Có thể thấy,
ẩn sâu trong từng lời thơ là nỗi niềm xa xót, cảm thương của người con gắn bó với
mảnh đất quê nghèo, với Mẹ yêu dấu...
Logic thời gian bất ngờ bị đảo lộn ở khổ thơ thứ 3. Mùa hạ thay
vào vị trí của mùa xuân. Dường như đã có sự gián cách về thời gian trong việc
trở về của em. Nó mở ra một hướng
hiểu: có thể một xuân, nhiều xuân, nhiều năm em không trở về. Và khi một xuân
nữa lại qua , em nuối tiếc tìm về một thời xuân - thủa học trò:
Em lại về ghế đá hàng cây
Mùa hạ buồn xót xa mắt phượng
Người ra đi không lời hẹn ước
Để giờ này sóng mắt cay cay
Mùa hạ buồn xót xa mắt phượng
Người ra đi không lời hẹn ước
Để giờ này sóng mắt cay cay
Cụm từ lại về cho thấy không chỉ một lần em về nơi ghi lại những rung động đầu đời. Một hình ảnh sáng tạo:"Mùa hạ buồn xót xa mắt phượng".
Phượng hồng mùa hạ đã đi vào tâm trạng để không có cái rực rỡ chói chang nắng
hè, mà chở "sóng mắt" mang
nỗi" buồn xót xa" của em
khi nhớ lại thời khắc rời quê ra đi. Cần
mở rộng cách hiểu về Người ra đi trong
câu thứ 3 của khổ 3. Đó có thể là em, là anh, là biết bao người tuổi trẻ rời mái
trường, quê hương bước vào cuộc sống mênh mông rộng lớn hơn. Thời ấy, họ mới
chỉ biết háo hức ra đi, hồn nhiên, vô tư. Mấy ai đoán định ngày trở về. Bởi vậy
mà Người ra đi không lời hẹn ước. Hôm
nay em về đâu phải vì lời hẹn, nên chốn kỷ niệm xưa vắng bóng bạn bè ...Nỗi
hoài nhớ dâng buồn lên sóng mắt cay cay...
Khổ cuối tìm về mùa xuân.
Nhưng đó là Ba mươi xuân dài dặc xa
quê nay mới trở về. Ba mươi năm, đủ để trôi thời xuân của một đời
người. Thời gian của bao sự chờ đợi, nhớ nhung tới mỏi mắt . Cũng là thời gian của bao đổi thay, để rồi những gì 30
năm trước thành xưa không trở
lại. Và như một tất yếu Em về lạc lối
giữa quê hương. Không đa ngôn để diễn giải cho sự thay đổi của quê hương khiến
người về lạc lối. Nhưng người đọc có
thể suy đoán được. Hẳn con đường mùa thu chẳng còn lá me rơi, ít đi nhiều những người mẹ
đôi vai trĩu nặng gánh gồng. Cũng thật hiếm bóng cò lặn lội trong rét mướt tê
tái lúc chiều đông. Trường xưa đã khác, thầy cũ đâu còn, bạn bè muôn chốn nơi
xa... Cuộc sống nay đã khấm khá hơn nhiều
mà sao vẫn thiếu vắng cái gì đó làm ta tiếc nuối, ta muốn tìm lại để
không lạc lối giữa quê mình. Hai câu cuối gửi gắm một ước nguyện, mơ hồ nhưng
thật tha thiết:
Sông
xưa có thể nào trở lại
Xanh những mùa sau
cho lối em về.
Với Lối về, Đỗ Thu Trang góp thêm vào thơ Việt một thi
phẩm hay về tình quê. Nó cho ta thấy một điều: Dù có đi đâu về đâu, quê hương vẫn
là máu thịt, là nơi ta gửi gắm những gì quý báu nhất của tâm hồn. Ở đó ta vỗ
cánh bay cao, cũng là nơi dang rộng cánh tay đón ta về . Và trên hết:
"Quê
hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành
người"
(Đỗ Trung Quân)
30/05/2014
30/05/2014

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét