Powered By Blogger

Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2015

Tự hỏi

Tự hứa
Có một "thư viện"
Để lại cho con.
Có những vần thơ
Lưu hồn mình cho con nhớ mẹ.
Chắt chiu từng đồng lương nhỏ bé
Sách đầy trên giá.
Được hơn một trăm
Những bài thơ viết muộn.
Thời gian khắc khoải trôi
Sách tôi mua phủ bụi
Thơ lăn lóc từng trang.
Gieo hạt say mê chưa thấy mùa màng...
Ngồi một mình
Thư phòng quạnh quẽ
Tự hỏi.


                                                            Ngày 04/9/2015

2 nhận xét:

  1. đóBuồn quá! Vấn đề có tính trong xã hội, không phải riêng chị có những suy tư đó đâu! Vì thế HG rất "ngấm" bài thơ này của chị. Thôi chị ạ! Chị hãy cứ tim niềm vui trong những việc mình yêu thích, mình trân trọng. Kể cả những mong muốn trong lành như thế! Còn mai sau sẽ ra sao ư? Chị đọc lại mẩu chuyện này lần nữa nhé:

    Một hành giả hỏi lão hòa thượng: “Trước khi đắc Đạo, ngài làm gì? 〞
    Lão hòa thượng: “Đốn củi, gánh nước, nấu cơm”.
    Hành giả hỏi: “Vậy đắc Đạo rồi thì sao?”
    Lão hòa thượng: “Đốn củi, gánh nước, nấu cơm”.
    Hành giả lại hỏi: “Vậy thế thì có gì khác với lúc chưa đắc Đạo?”
    Lão hòa thượng: “Trước khi đắc đạo, khi đốn củi thì lo lắng đến gánh nước, lúc gánh nước lại nghĩ chuyện nấu cơm; đắc Đạo rồi, đốn củi thì cứ đốn củi, gánh nước thì là gánh nước, nấu cơm thì cứ nấu cơm”.

    Đại Đạo chí giản chí dị, tâm giản dị chính là Đạo.

    Trả lờiXóa
  2. Phận sách, phận thơ cũng như phận người, long đong bể khổ...Đắc đạo ư? Như lão hòa thượng kia đâu có sướng!

    Trả lờiXóa