"Nhớ người, ta thắp nén nhang
Thương người, ta quyết tìm mang người về"
(Khuyết danh))
Tìm mình, ta thắp nén nhang
Trầm hương lan tỏa mênh mang nỗi sầu...
Chiến trường lặng súng đã lâu
Cỏ cây hoa lá phủ màu tươi non.
Bao năm cách trở nước non
Đến ngày đoàn tụ chẳng còn bóng xưa
Trận địa dầu dãi nắng mưa
Bao nhiêu hài cốt vẫn chưa được về.
Ngày ngày bóng xế bờ đê
Ta ngồi tưởng bóng mình về với ta
Cùng ta an hưởng tuổi già
Bù cho năm tháng nơi xa chiến trường.
Mình ơi, nếu còn vấn vương
Nghe lời khấn niệm người thương mà về...
Giật mình như tỉnh cơn mê
Nhang bùng rực cháy soi nền cỏ hoang...
Ngày 4/2/2016

Xa xót lắm! thương quá chị à! Bài thơ này chị viết đã chạm lòng ngay từ cảm nhận đầu tiên.
Trả lờiXóaCám ơn HG đã động viên! Song chị cũng thú thật, khi tác giả của cuốn hồi ký "Một thời chiến trận" gửi cho chị một tác phẩm của ông thay cho lời chia sẻ bài thơ trên,thì chị thấy bài thơ của chị còn non lắm. Bài thơ có nhan đề "Mẹ đi vạch cỏ tìm con", HG xem nhé:
XóaMẹ đi vạch cỏ tìm con
Bước chân trải khắp Trường Sơn điệp trùng
Đêm về mắc võng giữa rừng
Như thời chiến trận mịt mùng năm xưa.
Mẹ nằm cánh võng đung đưa
Lời ru từ thuở con chưa biết ngồi!
Thắp hương khấn vái giữa trời
Con ơi! Mẹ gọi! Con thời ở đâu?
Đang nằm ở dưới khe sâu
Hay trên đỉnh núi bạc đầu chon von…?
Đêm rừng đom đóm chập chờn
Mẹ bừng tỉnh giấc tưởng con hiện về!
Thân Cò luồn khắp rừng le
Vạch từng bụi cỏ, đồi chè, vườn tiêu…
Mẹ đi hết sáng lại chiều
Tìm con mải miết nắng xiêu vạt đồi
Nằm đâu con hỡi? Con ơi!
"Thắp hương khấn vái giữa trời/Con ơi! Mẹ gọi! Con thời ở đâu? " Đọc đến đây...
XóaEm sẽ lưu bài này để đăng vào dịp 27/7.