Mất mát, chia lìa mãi cắt cứa tim đau.
Cơn gió bấc mang về giá rét
Cây khô gầy, run rẩy chiếc lá xanh
Ngoài non xa, sương muối đã giăng mành
Chút le lói cho hoàng hôn lịm tắt.
Đông đến rồi, mây chẳng còn tím sắc
Bếp lửa hồng, không đủ ấm con tim
Vần gõ cửa, sao thơ vẫn lặng im?
Tiếng hoài niệm bơ vơ cõi vắng.
Ta bỗng khát ngày hè rực nắng
Dắng dỏi ve ngân, phượng cháy đỏ trời
Những cánh diều vờn vẫy áng mây trôi
Hoa thắm nở, vương thơm hồng đôi má.
Đi bên nhau, trên đầu che bóng lá
Em kể anh nghe về lớp học ngày hè
Dù nóng bức, trò vẫn cố lắng nghe
Cô mải miết, mồ hôi đầm lưng áo...
Kỳ nghỉ hè, chúng mình hay đi dạo
Lối nhỏ ven làng mòn dấu chân quen
Nhìn em cười, môi tựa cánh sen
Rạo rực lòng anh, bao điều muốn nói...
Nhưng em mãi đi vào một ngày mưa xối
Lũ quét về ngập lút mái trường quê
Em ở đâu, gió bấc thổi tứ bề
Sách vở bàn ghế dạt trôi trên sóng nước...
Còn đâu nữa, những ngày cùng sánh bước
Mỗi mùa bão về da diết nhớ em
Cái rét đầu đông buốt mãi trong tim
Trào mặn đắng lên bờ môi khóe mắt.
Chợt tiếng chim lạc đàn thê thiết
Một vùng khuya mờ ảo sương giăng
Cô quạnh, một bóng, đèn chong
Thơ vần nối chắp, sầu đong vơi đầy.
Ngày 02/11/2016

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét