Con gió chạy ngang qua cửa
Phải đâu sợ đốm lửa tàn
Nghe thoảng lời ai nghẹn ứa
Lẽ nào giọt mặn vừa chan.
Lật giở từng trang kỷ niệm
Bình sinh in dấu muộn phiền
Hạnh phúc bao lần tìm kiếm
Buồn sầu vẫn nối triền miên.
Nồng thắm đã thành xa xỉ
Mũ ni chẳng thể trót đời
Tạm lánh dịu xoa trí nghĩ
Mà lòng trống trải chơi vơi.
Núi phủ mờ giăng sương giá
Vọng nghe tiếng nước gập ghềnh
Một mảnh huyền trăng xứ lạ
Treo mình mỏm đá chênh vênh.
(Hòa Bình, tháng 9/2022)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét