Powered By Blogger

Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

Chuyện vui của chị Tễu (2)

     Chào cả nhà! Dễ đến nửa năm rồi mình không gặp mọi người. Mình đi coi cháu ngoại tít tận Đà Lạt. Vất vả nhưng vui. Và loanh quanh thế nào mình lại quen mấy ông thi sỹ cùng vợ lên đây nghỉ dưỡng. Chao ôi! Các ông ấy trông đạo mạo thế mà lại hay tếu táo. Cả các bà vợ nữa. Gặp họ lần nào cũng được nghe kể chuyện. Vui có, buồn có. Hôm nay gặp cả nhà ở đây, mình kể câu chuyện này: 
    Có anh chàng đi tiếp thị bán thơ cho một câu lạc bộ mà anh ta sinh hoạt. Đến một cơ quan nọ, người tiếp anh lại là một chị bạn đồng nghiệp, cùng chỗ làm với anh cách đây 20 năm. Hiện chị ta làm phó cho giám đốc cơ quan này. Gặp người quen cũ, người phụ nữ tiếp đón anh rất niềm nở. Khi biết anh bây giờ đã là thi sĩ, chị mừng rỡ đọc cho anh nghe một số bài mình mới sáng tác và xin đôi lời góp ý. Vẻ đẹp mặn mà  cùng với giọng đọc ngọt ngào, truyền cảm của chị đã khiến anh chàng cảm giác như “say nắng”. Trước khi chia tay, anh không quên xin số điện thoại của người phụ nữ và hẹn có dịp sẽ cùng chị đàm đạo về thơ văn. Từ đó, lúc nào anh ta cũng mơ màng. Nhiều lần muốn gọi điện nói chuyện với chị bạn nhưng lại ngại ngần, bởi anh biết chị là người đã có chồng con và sống rất mô phạm. Nhưng rồi, không thể kìm nén được lòng mình, anh đã nhắn cho chị những vần thơ như thế này:
                       Một lần anh đọc thơ em
             Để rồi ước mộng được thêm nhiều lần
                   Dù cho cách trở muôn phần
          Câu thơ ta bắc hóa gần em ơi!
     Đọc bài thơ qua tin nhắn, chị phụ nữ cảm thấy khó nghĩ và không biết trả lời như thế nào. Chùng chình mãi, chị lại nhận được tin nhắn tiếp theo của anh:
                                    “ Mấy lời thơ gửi sao không đáp?
                                       Chẳng lẽ cao xa lắm thế a?”
     Chị đành phải nhắn mấy lời xin lỗi, chị  nói dạo này rất bận nên chưa có được thêm bài thơ nào và cám ơn anh vì những vần thơ anh gửi cho chị. Sau lần đó anh có vẻ không vui và bẵng một thời gian không nhắn gì cho chị nữa. Nhưng vẫn vấn vương hình ảnh và giọng nói của chị hồi nào. Thế rồi, trong một đêm mưa rét, anh lại nhắn gởi cho chị:
                                     Đêm nay mưa lạnh đất trời
                            Bâng khuâng lòng những nhớ người bạn thơ
                                       Xa nhau từ bấy đến giờ
                              Những mong gặp lại cho thơ nối vần.
              Nhận được thơ anh, lại một lần nữa chị lúng túng, chẳng biết nói sao. Lại chùng chình chưa trả lời…Sáng hôm sau, chị nhận được một tin nhắn mới. Mở ra, chị đọc được những vần thơ như thế này:                                        Đêm nay trời lạnh mưa rơi
             Chồng tôi tựa cửa chơi vơi nhớ người
Người kia tôi biết xa vời
   Chỉ tôi chăn gối cặp đôi bên chàng
          Chàng ơi hãy cứ mơ màng
    Trang thơ chàng cứ mênh mang trao tình
          Thiếp tuy vướng bận mưu sinh
                                      Vẫn luôn sớm tối ta mình có nhau.
      Nhìn số điện thoại người gửi quen quen, chị lục lại trong sổ danh bạ của mình và tìm ra đó là của người bạn nữ cùng học thời phổ thông. Họ đã rất lâu rồi không gặp  nhau. Chị vội gọi cho bạn nói chuyện. Cả hai nhất trí gửi bài thơ vào máy của anh và nói với anh về mối quan hệ tình bạn của họ. Một thời gian sau, chị nhận được điện thoại của bạn gái, bạn chị rất vui nói  rằng bây giờ anh chồng thi sĩ  rất quan tâm và hãnh diện về vợ, hay cho vợ đi chơi cùng bạn bè trong câu lạc bộ và khoe những bài thơ của vợ làm. Bây giờ chị đã là thành viên của câu lạc bộ thơ văn do chồng chị là chủ tịch. Thế mới hay:         
                                      Đã là vợ người làm thơ
                           Cũng nên biết cách làm thơ giữ chàng
                                    Chồng kia có lúc tình tang
                            Vợ đây- dây néo, dù tình tang vẫn về .

                                                                                                                   Ngày 8/01/20015
Ghi chú: Truyện có sử dụng 2 bài thơ của đồng nghiệp QL

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét